LỆCH MÚI GIỜ – LIỆU CÓ TRẬT NHỊP YÊU THƯƠNG?

Ngày mình quyết định ra đi để theo đuổi hoài bão du học của bản thân, mình biết khoảng cách của mình đến những yêu thương mình gửi lại Việt Nam không chỉ là khoảng cách địa lí mà còn là sự chênh lệch về múi giờ.
Ở bên kia bán cầu, mình đành gửi qua màn hình tin nhắn điện thoại những câu chuyện vẫn còn dở dang;
là khi muốn thỏ thẻ với bố mẹ những điều mình chẳng dám bày tỏ với ai nhưng ngập ngừng lại thôi chỉ vì sợ mất giấc ngủ của bố mẹ;
là lúc nhắn nhau đôi ba dòng chúc mừng sinh nhật nhưng mãi hôm sau mới nhận được và cùng nhau thổi nến có lẽ là một điều thật xa xỉ;
là những đêm thức đến 2, 3 giờ hẹn gọi cho người-ấy dù chẳng có chuyện để nói chỉ vì nhớ và mong được nghe lại giọng người-ta, vì sợ khoảng cách hàng-nghìn-cây-số sẽ làm vụt mất nhau.
Mình nhận ra rằng có những lần lệch-múi-giờ như thế, dù đã làm quen với một múi giờ khác nhưng tự nhiên lại khó ngủ. Những lần mà chính mình cũng phải hoài nghi không biết theo đuổi ước mơ có phải là điều đúng đắn. Có những đêm trái-tính như vậy, để mình ngẫm xem lệch-múi-giờ liệu có làm mình lỡ mất những yêu thương của người thân.
Và mình tin chắc rằng, chừng nào còn thương, #LệchMúiGiờ
sẽ chẳng thể lạc mất nhau.